Colette School
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Mẫu tử

4 posters

Go down

Mẫu tử Empty Mẫu tử

Bài gửi by sakura_112atn 24/12/2007, 10:59 pm

MẪU TỬ
Phạm Quang Đẩu


Hồi tôi còn bé tí, bà tôi đã kể câu chuyện này. Đến đoạn kết thì bà dềnh dàng dừng lại, tháo cặp kính ra lau, dường như không còn gì để nói thêm nữa. Nhưng bọn nhóc chúng tôi thì chưa chịu. Tôi kéo tay bà, nài nỉ:

- Đã xong đâu bà, anh ấy có sống lại được không?

- Thì cháu thấy đấy – Bà xoa đầu tôi – Cái cây chẳng đã khô nhựa còn nẩy lộc đâm chồi ư? Các cháu cứ nghĩ thế này cho bà. Cây có phép màu, lấy lá của nó dịt vào vết thương, lập tức các vết lở loét trên mình anh biến mất, sẽ đỏ da thắm thịt ngay mà.

Nói rồi bà lắc lắc mái đầu bạc phơ, móm mém cười, cặp mắt nhỏ còn tinh anh nheo nheo như muốn bảo: “Các cháu cứ truy thế, bà chả biết đằng nào mà giả nhời đâu”.

Đến đoạn kết câu chuyện bà kể là vậy, chứ đoạn đầu rành rẽ lắm. Bà kể lưu loát trầm bổng thế này:

Có một đôi vợ chồng nọ lấy nhau đã lâu mà chưa có con. Một lần chị vợ nằm mơ thấy ông tiên từ trên trời rơi xuống đặt vào lòng bàn tay chị cái hạt cây. Lạ thay, tỉnh dậy lòng bàn tay chị có một hạt bé xíu, xanh biếc. Chị kể với chồng và hai người hồi hộp đem ươm hạt đó ở mảnh đất tốt sau nhà.

Ngày mầm xanh đội đất nhú lên đón nắng mặt trời, cũng là ngày chị sinh một cậu con trai kháu khỉnh.

Năm tháng trôi qua, đứa trẻ cùng cái mầm cây được chăm sóc chu đáo, chúng lớn nhanh như thổi. Song, có một điều đáng buồn là đứa trẻ càng lớn, càng ít đi tiếng cười vui, nhiều thêm tiếng thở dài. Thường thì, hễ đứa trẻ nào được cưng chiều quá đáng, mọi việc đều do bố mẹ lo cho cả, làm đỡ cả, thì nó sinh lười biếng. Một lần đứa con trai cãi giả mẹ, bố mắng một câu mà nó đã đùng đùng bỏ nhà đi, dọa sẽ không trở về. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, nó đã trở về với bộ áo quần đẫm ướt, mặt tím tái nhợt nhạt.

- Bố mẹ bảo thế này có đáng mừng không? – Nó kể với giọng hoan hỉ - Con cùng nhiều người lên thuyền qua một khúc sông nước chảy xiết. Không may đến giữa dòng, thuyền bục, nước ồ vào. Con đạp qua tất cả thoát ra ngoài. Thuyền chìm nghỉm với bao nhiêu người già, trẻ con. Họ làm mồi ráo cho cá.

Kể xong nó cười hì hì, thản nhiên như trước đấy chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nó gào lên vì đói. Như mọi lần thì người mẹ đã vội vàng bưng cơm canh ra, nhưng lần này bà ngồi yên như pho tượng. Thằng con tự tìm lấy cơm nguội nhai nhồm nhoàm. Chợt nghe tiếng thở dài. Tiếng thở dài mới não ruột làm sao! Nó ngừng nhai, nhìn lên. Bố nó bất động bên cửa sổ. Tiếng đàn ngỗng trời gọi nhau đi trú đông vọng đến và gió bấc quất ràn rạt vào cửa sổ. Mưa táp vào mặt mà người bố vẫn không hay. Ông lại thở dài.

Mùa đông khắc nghiệt đang bứt đi từng chiếc lá trên cái cây mà ông bà đã trồng thuở nào.

Một lần khác, đứa con không bằng lòng về một việc gì đó, lại bỏ nhà đi. Cứ tưởng nó sẽ đi hẳn. Song ít bữa lại thấy nó lặc lè trở về với cái đẫy căng phồng sau lưng và khoe khoang không hcút ngượng mồm:

- Bố mẹ bảo thế này có đáng mừng không? Đang lang thang như *** đói thì có nhà gọi con vào dọn cơm mời ăn tử tế. Họ hỏi vì sao phải đi lang thang như thế, con phịa ra đủ thứ chuyện. Nào bố mẹ vừa mới mất, gia sản phá tán, nào con yếu đuối, động vào việc nặng là ốm liền… Ông bà chủ nghe con nói ra chiều cảm động lắm. Họ không có con, muốn nhận con làm con nuôi. Ở lại vài ngày đã thấy chán, cuồng cẳng. Mà lạ, hai ông bà của nả chất đầy nhà mà còn đầu tắt mặt tối ra đồng làm việc. Họ giao tất cả chìa khóa hòm xiểng cho con…

Người con chưa kịp kể hết câu chuỵên thì bỗng cánh cửa sổ bật tung. Gió thốc vào. Một nắm lá vàng từ cái cây ngoài vườn bay lả tả. Ông bố đứng trơ ra đấy, mặc những lá vàng vương trên tóc, trên vai. Ông trân trân nhìn đứa con. Mặt ông đẫn đờ, mồm há ra và cục yết hầu ở cỗ liên tục lên xuống. Bỗng ông ngã vật xuống nền nhà. Thằng con lúng túng như gà mắc tóc, không biết nên ôm cái đẫy hay chạy lại đỡ bố. Còn bà mẹ vội dìu chồng lên giường. Bà hối hả rang cám, giã gừng và dứt một nắm tóc trên đầu mình, trộn tất cả, gói trong miếng giẻ sạch đánh khắp người ông. Ông hồi tỉnh lại, người nóng ran. Thằng con chợt nghĩ ra điều gì, chạy đến bên, định sờ tay lên trán bố. Bỗng ông gạt tay nó ra, gay gắt:

- Mày đừng sờ bàn tay nhơ bẩn ấy lên người tao!

Thằng con luống cuống, nó quay sang mẹ sợ hãi hỏi:

- Bố con làm sao thế?

Một cái tát nảy lửa giáng vào mặt nó. Bà mẹ đứng thẳng lên nhìn như muốn đốt cháy nó. Lần đầu tiên trong đời bà đánh con. Giọng bà trở nên sắc lạnh như dao chém đá:

- Mày hãy trả lại cái đẫy đã ăn cắp. Và đi đi! Chỉ được trở về căn nhà này với bàn tay sạch sẽ.

Ông bố chợt nhỏm dậy. Ông không nhìn thằng con đang mếu máo mà ngoái đầu nhìn qua cửa sổ, thều thào:

- Cái cây, cái cây đã chết rồi kìa!

Quả là cái cây bấy lâu nay dường như không được chăm sóc, giờ đã chết trong những đợt gió rét của một mùa đông khắc nghiệt chưa từng thấy. Chợt chiếc lá vằng cuối cùng đã rời khỏi cành bay vèo qua cửa sổ, quay quay mấy vòng và đậu vào lòng bàn tay gầy gụôc lạnh giá đang để ngửa của người cha.

Bà mẹ quay lại. Ông đã qua đời!

Đứa con đứng ngay hồi lâu và nước mắt nó cứ lã chã rơi.

Sau khi chôn cất bố dưới gốc cây khẳng khiu cùng tuổi với mình, đứa con quỳ xuống dưới chân mẹ để xin được lên đường. Trong những ngày tang tóc, bà không nói với nó câu nào, đã mấy đềm liền bà ngồi bên nắm mồ, như không hay biết là trong nhà có đứa con bà đã rứt ruột đẻ ra.

Bà vẫn không nói lời nào. Chỉ có ánh mắt đau khổ của bà nhìn nó. Ánh mắt nói: “Đi, đi. Đi mà chuộc lại lỗi lầm của mày!”.

Suốt mùa đông năm ấy, người mẹ lầm lũi làm việc. Nhà cô quạnh, chỉ có cái cây đã chứng kiến bao kỉ niệm vui buồn của đời bà giờ không còn chiếc lá nào nữa, run rẩy trong giá rét. Chả nhẽ nó chết thật rồi sao? Bà chăm bón cho nó, đắt đất phần mộ chồng và vun cao gốc cây.

Sự khổ đau dù lớn đến đâu cũng không làm tê liệt được giác quan của con người, bà vẫn cảm nhận được thời gian bốn mùa xuân hạ thu đông. Chỉ có cái cây không cảm nhận được điều đó. Nó chết thật rồi. Bà tự nhủ, nhưng vẫn chăm bón, vẫn vun gốc cho nó.

Thế rồi, đến một buổi sáng thanh tao với làn sương mù phủ nhẹ trên bờ tre và những đám mây hồng bồng bềnh trước một rạng đông hình rẻ quạt sáng ngời trên đỉnh núi trước cửa nhà bà. Con chim liếu điếu từ đâu bay đến rặng xoan và cất tiếng hót trong trẻo. Lâu lắm mới nghe tiếng con chim ấy, bà lẩm bẩm: “ Sắp có khách rồi đây!”. Bà vừa dứt lời thì cánh cổng tre chợt mở và một đoàn người kéo vào có khiêng theo một chiếc cáng. Bà nhận ra con trai bà đang nằm trên đó. Khắp mình băng bó, đôi mắt nó thiêm thiếp và bàn tay để ngửa lắc lư theo nhịp cáng. Bà ào tới bên con khi mọi người vừa đặt cáng xuống thềm. Bà sờ tay vào bàn tay con. Bàn tay bè bè, âm ấm đầy cộm chai, như chưa bao giờ bà biết tới bàn tay ấy. Còn khuôn mặt nó vẫn ít thay đổi. Chỉ có nước da sạm hơn, mái tóc dày hơn, cứng hơn và cặp môi mỏng he hé phảng phất một nụ cười trong mơ.

Mọi người nhìn bà với con mắt kính trọn và kể:

- Con trai bà đã cùng chúng tôi đổ bao nhiêu mồ hôi, công sức khai khẩn một miền đất hoang, để dựng lên xóm làng, đồng ruộng. Một lần cả lang không may bị hỏa hoạn, anh ấy đã lao vào lửa cứu được nhiều người già và trẻ con. Anh bị bỏng nặng. Song chúng tôi có phương thuốc gia truyền đã cứu được anh. Lại một lần khác, nạn hồng thủy đã cuốn sạch mọi thứ ở nơi chúng tôi lập nghiệp. Con trai bà đã đóng mảng và ròng rã hàng mấy ngày liền anh cùng các trai tráng trong làng giành giật được bao người già và trẻ em khỏi tay hà bá. Nhưng những tai nạn trên còn thua xa tai nạn mà không chỉ làng xóm chúng tôi mà ở một vùng rộng lớn bên cạnh cũng phải chịu. Đó là giặc giã. Bọn giặc cướp bóc, hãm hiếp, chém giết gây ra bao cảnh thê thảm, con trai bà đã kêu gọi mọi người lấy giáo mác đánh giặc. Anh còn liên kết với các từ trưởng quanh vùng họp thành đội quân đông đảo có gươm sắc, giáo dài, quyết chiến với kẻ thù. Trận cuối cùng đã diển ra suốt ba ngày đêm, kết thúc bằng sự thắng lợi của những người giữ đất chúng tôi. Trong chiến trận, con trai bà là chàng dũng sĩ lẫn liệt nhất, đã hàng chục lần thay ngựa, đẫn đầu đội quân diệt phăng hết chiến tuyến này đến chiến tuyến khác của địch. Một mình anh hứng chịu không biết bao nhiêu vết thương. Nhưng đau đớn thay, khúc khải hoàn vang lên cũng là lúc anh gục xuống. Chúng tôi đã dùng thứ thuốc tốt nhất cũng vô phương, bở kẻ thù nham hiểm đã tẩm thứ thuốc độc cực mạnh vào tên khi bắn anh, và đầu ngọn giáo khi đâm anh. Trong lúc hấp hối anh chỉ nhờ chúng tôi đưa anh về quê hương với câu nói cuối cùng của anh là: “Không biết mẹ tôi có tha thứ cho tôi không?”.

Thưa bà, anh ấy đến với chúng tôi buổi đầu là một chàng trai trẻ măng và vô cùng tốt bụng. Song anh kín đáo quá, ít nói quá. Chưa bao giờ anh kể về gia đình mình. Đôi mắt to, sáng sủa của anh lúc nào cũng đượm buồn mỗi khi chúng tôi tò mò hỏi về ông bà thân sinh ra anh. Và cũng không cô gái xinh đẹp nết na nào làm anh xiêu lòng. Dường như trái tim anh là gỗ đã, dường như trong lòng anh nung nấu một điều gì to tát lắm, đến nỗi không còn nghĩ đến hạnh phúc riêng của mình nữa. Có một điều này nữa, anh yêu trẻ con với niềm ngây thơ biết bao và nồng cháy biết bao như tình cảm của người mẹ thực sự. Vây con người anh là thế nào mà có nhiều nỗi u uẩn đến vậy?

Bà mẹ yên lặng hồi lâu, nước mắt đầm đìa, hai bàn tay sờ mãi trên trán con, trên má con và bà nhìn xoáy vào đôi bàn tay mở rộng của con.

Những người đưa anh dừng câu chuyện và chờ bà trả lời mà bà cứ như pho tượng và một người nào đó phải khẽ nhắc, bà mới giật mình, sực tỉnh.

Mọi con mắt nhìn vào bà đợi trả lời. Bà nhận ra trong số những người đến đây phần lớn đều rất trẻ, như con trai bà. Các con ơi, đã bao giờ các con làm cha, mẹ buồn vì lối sống ích kỉ của mình chưa? Đã có lần nào tỏ ra bất hiếu với cha mẹ rứt ruột đẻ ra chưa? Bà thầm thì và rồi bà bắt đầu kể lại câu chuyện xa xưa đau buồn của gia đình.

Bầu trời lúc đó cao hẳn lên bởi những cánh chim én thanh mảnh chao lượn đang chở mùa xuân về.

Bà cùng mọi người đưa người con trai ra sau vườn. Đến bên gốc cây, bà đặt con trai bên mộ và thắp một nén nhang rồi gọi:

- Ông ơi, con trai chúng mình đã về đây!

Lạ thay, sau lời gọi của bà, các cành cây khẳng khiu nhất loạt bật ra những chồi xanh biếc. Tưởng như còn nghe cả tiếng rào rào của dòng nhựa đang chuyển trong thân cây và thoáng chốc, lá đã đang thành một cái tán tròn trịa phủ trên ngôi mộ…

oOo

Lớn lên, tôi hiểu rằng:

Mỗi đứa con sinh ra, cha mẹ đều trồng một Cây – Hi - Vọng trong tâm khảm mình. Những đứa con hiếu thảo không bao giờ làm cho cây ấy tàn úa!
sakura_112atn
sakura_112atn
Cưỡi bò
Cưỡi bò

Nữ
Tổng số bài gửi : 109
Age : 30
Đến từ : nhà mồ -__-
Công việc / Sở thích : vác cặp đi học/ngủ giấc ngàn thu (:|
Registration date : 22/12/2007

Trình độ Thành viên
HP:
Mẫu tử Left_bar_bleue3/3Mẫu tử Empty_bar_bleue  (3/3)
Exp:
Mẫu tử Left_bar_bleue9/100Mẫu tử Empty_bar_bleue  (9/100)

http://360.yahoo.com/tomoyo_daidouji_121

Về Đầu Trang Go down

Mẫu tử Empty Re: Mẫu tử

Bài gửi by tommy khoa 24/12/2007, 11:04 pm

chị ơi , em bị đau mắt nặng , chị làm ơn post ít ít lại , để em đọc , nhiều chữ quá , lóa cả mắt Mắt sáng lên
tommy khoa
tommy khoa
Moderator
Moderator

Nam
Tổng số bài gửi : 179
Age : 26
Đến từ : nhà trẻ bé hư
Công việc / Sở thích : thích gì làm nấy
Registration date : 17/12/2007

Trình độ Thành viên
HP:
Mẫu tử Left_bar_bleue5/5Mẫu tử Empty_bar_bleue  (5/5)
Exp:
Mẫu tử Left_bar_bleue500/500Mẫu tử Empty_bar_bleue  (500/500)

http://au.360.yahoo.com/khoathanhkhoi

Về Đầu Trang Go down

Mẫu tử Empty Re: Mẫu tử

Bài gửi by sakura_112atn 24/12/2007, 11:14 pm

tommy khoa đã viết:chị ơi , em bị đau mắt nặng , chị làm ơn post ít ít lại , để em đọc , nhiều chữ quá , lóa cả mắt Mắt sáng lên
Mấy tên lười đọc truyện chữ khoái ghi dòng này lắm. Bởi vậy TLV ông luôn thua tui nha Khoa. Điểm trung bình văn cũng thua nốt Lêu lêu
Nguyên truyện của ng` ta dài như thế, ngắt ra còn gì ý nghĩa. Ráng căng mắt lên đọc ih
sakura_112atn
sakura_112atn
Cưỡi bò
Cưỡi bò

Nữ
Tổng số bài gửi : 109
Age : 30
Đến từ : nhà mồ -__-
Công việc / Sở thích : vác cặp đi học/ngủ giấc ngàn thu (:|
Registration date : 22/12/2007

Trình độ Thành viên
HP:
Mẫu tử Left_bar_bleue3/3Mẫu tử Empty_bar_bleue  (3/3)
Exp:
Mẫu tử Left_bar_bleue9/100Mẫu tử Empty_bar_bleue  (9/100)

http://360.yahoo.com/tomoyo_daidouji_121

Về Đầu Trang Go down

Mẫu tử Empty Re: Mẫu tử

Bài gửi by Kẻ thất bại 25/12/2007, 5:03 am

Một cái ý nghĩa nào đó, tâm sự mà người viết gửi. Khó có thể hiểu hết, nhưng nói chung là khi đọc bài này, tui cũng đã thờ thẫn người khi đọc đến đọan nó đạp hết người xuống dòng nước chảy xiết
Kẻ thất bại
Kẻ thất bại
Ẩn sĩ
Ẩn sĩ

Nam
Tổng số bài gửi : 305
Age : 31
Đến từ : Sâu thẳm trong đêm đen. Ta đến từ thất bại
Công việc / Sở thích : Học sinh / Thix thất bại
Registration date : 21/12/2007

Trình độ Thành viên
HP:
Mẫu tử Left_bar_bleue3/3Mẫu tử Empty_bar_bleue  (3/3)
Exp:
Mẫu tử Left_bar_bleue50/100Mẫu tử Empty_bar_bleue  (50/100)

https://coletteschool.forum-viet.com/index.htm

Về Đầu Trang Go down

Mẫu tử Empty Re: Mẫu tử

Bài gửi by Liors.Heas.Buziol 25/12/2007, 9:38 am

Truyện hay thế còn gì ! Tâm hồn làm ơn sâu sắc giùm cái, K mà cứ hời hợt thế thì quả thực....hơi thất vọng đấy!
Liors.Heas.Buziol
Liors.Heas.Buziol
Leader of Study Group
Leader of Study Group

Nữ
Tổng số bài gửi : 425
Age : 31
Đến từ : Unknown Zone!
Công việc / Sở thích : Drawing, listening to music, reading, blogging and also sleeping!
Registration date : 17/12/2007

Trình độ Thành viên
HP:
Mẫu tử Left_bar_bleue4/4Mẫu tử Empty_bar_bleue  (4/4)
Exp:
Mẫu tử Left_bar_bleue50/100Mẫu tử Empty_bar_bleue  (50/100)

http://mash.yahoo.com/profile.php?inv=boIaDckxmnWqgU0p

Về Đầu Trang Go down

Mẫu tử Empty Re: Mẫu tử

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết